Đôi khi, đôi khi,.. ta thật lung tung ... Đôi khi ta muốn im lặng và tan biến, hoặc trốn vào một xó nào đó… của riêng ta, chỉ mình ta, cười một mình, hát một mình, ngấu nghiến những cảm xúc một mình và ném thời gian ra ngoài kia… cái nơi xô bồ, mệt mỏi ấy… Đôi khi ta muốn cười thật tươi, cười tít mắt tít mũi, cười hả hê, cười rúng cả người, cười vì một điều gì đó có khi thật ko đáng cười… chỉ để quên đi những muộn phiền trong lòng… Đôi khi ta chỉ muốn nằm dài và ngửa mặt ngước lên trời, kiếm tìm một chút bình yên trên cái khoảng không gian mênh mông, lững lờ và tươi mát đó… ta muốn sảng khoái tràn ngập trong buồng phổi, và thở dài một cách mơ hồ, lòng bỗng trống như thinh không… Đôi khi ta muốn cởi kính ra và nhìn cuộc sống bằng sự mờ nhạt, có lẽ sẽ khiến ta một mình hơn, riêng tư hơn, trầm lắng hơn… ta muốn lặng đi… Đôi khi ta chỉ muốn im lặng, và nhắm mắt, và cảm nhận…mình ta giữa cõi này… Đôi khi ta muốn thật nhỏ bé, để đừng ai quan tâm, đừng ai để ý, đừng ai khiến ta xao lòng