Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2011

Nếu con trẻ thành công cụ "trả thù" nghèo khó

- Thế hệ trẻ bây giờ quá yểu điệu, quá ẻo lả, rất “bấy”. Chúng nghiễm nhiên là “cái rốn của vũ trụ”. Khi không được thỏa mãn dục vọng thì dùng ngay “vũ khí tự tử”. Chuyện kể rằng trên một chuyến đò qua sông. Có một ông tiến sĩ đi tây về huyên thuyên với ông lái đò: - Ông có biết Liên Xô ở đâu không? - Dạ, không – bác lái đò đáp. - Ông có biết vận tốc ánh sáng đo bằng gì không? - Dạ, không! - Ông có biết ... có biết… có biết… - Không….không… không… - Đò thủng! bác lái đò kêu! “Ông tiến sĩ ơi nhảy xuống bơi thôi”? - Cứu! Cứu! Cứu! Câu chuyện bây giờ vẫn không cũ. Tôi gốc là một tiến sĩ toán lý nhưng từ khi đi làm chưa bao giờ tính tích phân, chưa bao giờ tính sin, tính cos… Chắc nhiều bạn đọc cũng chẳng hơn gì tôi. Học, học và học. “Vũ khí cạnh tranh mạnh nhất là học nhanh hơn đối thủ”. Học nhanh chưa đủ, quan trọng hơn là phải học đúng. Mục đích cuối cùng của sự học là sống sung sướng. Nhiều khi ta quên mất rằng muốn sung sướng thì phải sống đã. Cái đáng sợ nhất của x...

Giấy chứng nhận người

Chợt, nhìn lại, ngẫm xem tôi, các bạn, chúng ta đã có chứng nhận người hay chưa .. Câu chuyện đơn giản, nhưng rất thực tế & không gượng gạo như nhiều câu chuyện về giá trị sống khác.. & cũng đúng thái độ quan liêu của quan chức VN (ảnh hưởng bởi thời kỳ bao cấp) ! Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách: -Vé tàu! Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc: - Đây là vé trẻ em. Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp: -Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao? Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi: -Anh là người tàn tật? -Vâng, tôi là người tàn tật. -Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật. Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp: -Tôi… không có...

Đừng làm việc tốt, hãy làm việc tốt nhất.. !

Hình ảnh
“Việc tốt chưa chắc đã tốt nếu nó không đúng bản mệnh của mình”, đừng làm việc tốt hãy làm việc tốt nhất khi đó lợi ích ta mang lại cho ta, gia đình và xã hội sẽ là tối đa. Chúng ta có từng hỏi, vì sao có rất nhiều người tốt nhưng lúc nào cũng vất vả và chịu nhiều khổ cực đến vậy. Có phải cuộc đời này quá bất công không? Cuộc đời này có rất nhiều việc tốt, từ nhặt rác đến làm từ thiện, từ nuôi sống bản thân đến nuôi sống gia đình, từ vẽ tranh đến viết sách, từ làm nhân viên đến làm lãnh đạo.... Ta có thể đi nhặt rác để làm sạch cho đường phố, ta cũng có thể kiếm tiền làm giàu cho gia đình, bản thân.... Những việc tốt mà chưa phải là việc tốt nhất có thể cho ta 1 điểm, 2 điểm và có khi 4 điểm. Nhưng vẫn còn có những việc tốt khác cho chúng ta 5 điểm, 6 điểm, 9 điểm thậm chí 10 điểm. Gandhi đã nói: “Việc tốt chưa chắc đã tốt nếu nó không đúng bản mệnh của mình”. Đừng làm việc tốt hãy làm việc tốt nhất khi đó lợi ích ta mang lại cho ta, gia đình và xã hội sẽ là tối đa. Nếu t...

Đôi khi

Hình ảnh
Đôi khi, đôi khi,.. ta thật lung tung ... Đôi khi ta muốn im lặng và tan biến, hoặc trốn vào một xó nào đó… của riêng ta, chỉ mình ta, cười một mình, hát một mình, ngấu nghiến những cảm xúc một mình và ném thời gian ra ngoài kia… cái nơi xô bồ, mệt mỏi ấy… Đôi khi ta muốn cười thật tươi, cười tít mắt tít mũi, cười hả hê, cười rúng cả người, cười vì một điều gì đó có khi thật ko đáng cười… chỉ để quên đi những muộn phiền trong lòng… Đôi khi ta chỉ muốn nằm dài và ngửa mặt ngước lên trời, kiếm tìm một chút bình yên trên cái khoảng không gian mênh mông, lững lờ và tươi mát đó… ta muốn sảng khoái tràn ngập trong buồng phổi, và thở dài một cách mơ hồ, lòng bỗng trống như thinh không… Đôi khi ta muốn cởi kính ra và nhìn cuộc sống bằng sự mờ nhạt, có lẽ sẽ khiến ta một mình hơn, riêng tư hơn, trầm lắng hơn… ta muốn lặng đi… Đôi khi ta chỉ muốn im lặng, và nhắm mắt, và cảm nhận…mình ta giữa cõi này… Đôi khi ta muốn thật nhỏ bé, để đừng ai quan tâm, đừng ai để ý, đừng ai khiến ta xao lòng...

My Valentine

Chúc tất cả mọi người có được một ngày lễ vui vẻ;). Dù đang single hay in relationship thì cũng giống nhau <3. http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/My-Valentine-Martina-Mcbride.IW667Z06.html# If there were no words No way to speak I would still hear you If there were no tears No way to feel inside I\'d still feel for you And even if the sun refuse to shine Even if romance ran out of rhyme You would still have my heart Until the end of time You\'re all i need My love, my valentine All of my life I have been waiting for All you give to me You\'ve opened my eyes And showed me how to love unselfishly I\'ve dreamed of this a thousand times before In my dreams i couldnt love you more I will give you my heart Until the end of time You\'re all i need My love, my valentine La da da Da da da da And even if the sun refuse to shine Even if romance ran out of rhyme You would still have my heart Until the end of time Cuz all i need Is you, my ...

Câu chuyện cô bé 16 tuổi làm cảm động cả trời đất

Đây là một câu chuyện rất cảm động, giúp chúng ta nhận ra sức mạnh thật sự của tình yêu thương... Nhân vật chính, cô gái Thẩm Xuân Linh phải chăng là quá khổ cực?! Riêng tôi thấy cô ấy luôn vui vẻ, vì có niềm tin, có mục đích thực sự & đã phần nào hoàn thành mục đích đó, tuy nhiên tôi không tán thành việc cô bé hy sinh tất cả như vậy để cho các anh trai học đại học.. Vẫn một ý tưởng: Phải chăng đại học là tất cả? Một câu hỏi không dễ để trả lời... Ngày 24/8/1998, một đám tang vô cùng đặc biệt được tổ chức tại huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Người chết là một cô gái mới 16 tuổi trên là Thẩm Xuân Linh. Nhưng cô được nhận những nghi lễ long trọng nhất của làng, những người anh trai của cô mặc tấm áo tang chỉ được mặc khi đưa tang cha đẻ. Anh trai cô quỳ rất lâu trước linh cữu em gái, người trong làng ai cũng đeo băng tang. Nhưng không ai biết rằng, cô gái mười sáu tuổi này thực ra không hề có máu mủ ruột thịt gì với những người còn sống, cũng như với dân làng này, thậm...

Định dạng nhân hiệu cá nhân

Người ta nhận ra một đất nước bởi quốc hiệu, nhận ra một công ty bởi thương hiệu và nhận ra một con người bởi nhân hiệu. Nhân hiệu chính là cái để người ta nhớ tới mình, trân trọng mình. Vậy thì xây dựng nhân hiệu cho mình bắt đầu từ đâu và như thế nào? Ta nhớ lại những lần ta đi mua hàng, ta cần mua bột giặt, nhãn hiệu nào sẽ xuất hiện ngay trong đầu ta? Omo, Tide, Vì Dân... Ta cần uống nước ngọt, ngay lập tức ta nghĩ đến Cocacola và Pepsi, C2…Hoặc nhắc đến Mỹ người ta nghĩ ngay đến tiềm lực tài chính, nhắc đến Nhật người ta nghĩ đến chất lượng hàng hóa, nhắc đến Trung Quốc người ta nghĩ đến đông dân… Một ngày nào đó tên của ta được nhắc đến, người khác sẽ nghĩ ngay đến điều gì, sự giàu có, sự hài hước, lòng tốt bụng, những bản nhạc trữ tình… hay nhắc đến một lĩnh vực nào đó người ta sẽ nghĩ ngay đến ta như đại diện của ngành công nghệ thông tin, giáo dục, kỹ năng sống, báo chí,… hoặc sẽ là không gì cả. Thế giới càng ngày càng phát triển, nếu như trước đây một người bán vạn người mua...

Bức thông điệp gửi cho Garcia

(A message to Garcia) Albert Hubbard Trong câu chuyện về vấn đề Cuba có một con người lịch sử, một con người ngoại hạng, đã in sâu vào ký ức của tôi, như một vầng thái dương sáng rực trong vũ trụ mênh mông. Khi cuộc chiến tranh xảy ra giữa Tây Ban Nha và Hoa Kỳ, một điều rất cần thiết là làm sao liên lạc ngay cho được lãnh tụ của nhóm nổi dậy, đó là tướng Garcia, ông đang ở trong vùng núi non mênh mông nơi xứ Cuba. Không ai biết lãnh tụ Garcia đang trú ngụ nơi nào, không thế đánh điện hay gửi thư đến ông ta, nhưng tình hình rất khẩn cấp. Giữa lúc ấy có người đã mách với tổng thống Mc. Kinley rằng, có một người có thể mang bức thư của tổng thống đến Garcia, đó là chàng Rowan. Và Rowan đã được mời đến giao trọng trách. Anh nhận nhiệm vụ, bao bọc bức thư thật kỹ rồi ra đi trong suốt bốn ngày liên tục để đến được Cuba vào một đêm tối trên một chiếc thuyền mong manh không mui. Kế đến Rowan phải băng rừng vượt núi suốt ba tuần lễ liên tục đi bằng chân không, vượt qua bao nhiêu khó khăn tro...